XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Sắc Yêu Ngọt Ngào


Phan_32

Chạng vạng, Kim Hạ quẹt thẻ tan tầm, lúc đi ra khỏi tòa nhà tổng bộ Nhân Hằng, xa xa thấy xe chiếc Jeep quân sự đỗ ven đường, nhất thời nhớ đến chuyện lần trước đến nhà cha mẹ Lục Xuyên, thoáng nhìn thấy xe ba Lục. Khi đó không có xuống xe gặp mắt, bây giờ nghĩ lại, có chút tiếc nuối, loại chuyện này duỗi đầu cũng bị chém, cúi đầu cũng bị chém, không bằng chết sớm đầu thai sớm, đỡ phải tiếp tục lo lắng đề phòng lần gặp tiếp theo.

Dời tầm mắt khỏi chiếc xe Jeep, cô đi đến trạm giao thông công cộng, chốc lát sau, khóe mắt xuất hiện một thân hình mạnh mẽ màu xanh chạy bộ, cô theo bản năng thoáng nhìn lại hướng đó, người chạy đến nhìn chằm chằm cô, đi thẳng đến, cô không khỏi dừng lại bước chân.

“Xin hỏi cô lại tiểu thư Hạ sao?” Binh sĩ đứng thẳng trước mắt cô, câu hỏi chỉ là khách khí, anh ta xác định không có nhận sai người.

Kim Hạ có chút phiền muộn, do dự gật đầu: “Vâng. Xin hỏi ông là?”

Binh sĩ cười, lộ ra răng nanh chỉnh tề trắng noãn: “Tư lệnh chúng tôi muốn gặp cô, mời đi theo tôi.”

Kim Hạ giật mình, khó trách chiếc xe kia thoạt nhìn quen mắt, căn bản chính là xe ba Lục, nghĩ đến đây, tim lập tức treo cao, thần kinh cũng từng sợi từng sợi, đều căng thẳng. Không có báo trước, liền trực tiếp tìm được công ty cô đến gặp cô, hành động này có ý gì?

Cô không yên đi đến trước xe, binh lính mở cửa xe phía sau, đưa tay mời, một binh lính khác đẩy cửa xuống xe, lưu lại không gian riêng cho hai người nói chuyện, Lục Chương Viễn ngồi ngay ngắn trong đó, ánh mắt kiên nghị, nhìn chằm chằm phía trước, vẫn không nhìn cô, hình dáng sườn mặt có vài phần tương tự với Lục Xuyên, thâm thúy kiên cường, cả người tinh thần phấn chấn, không giận mà uy, nhất là trên quân phục gắn quân hàm vàng óng, uy nghiêm làm cho hô hấp cô đều chậm lại.

Lên xe, cô câu nệ ngồi xuống, sợ hãi mở miệng: “Bác trai.” Nói chuyện rồi mới thấy yếu ớt như ruồi nhặng.

Lục Chương Viễn hơi nghiêng đầu, rất nhanh liếc mắt đánh giá cô một cái, quả nhiên như vợ miêu tả, một cô gái bình thường phổ biến, bối cảnh của cô cũng bình thường như người khác, căn cứ vào tư liệu Quách Nghị, sau khi cô tốt nghiệp liền vào Nhân Hằng công tác, trong nhà có ba cùng bà nội, cha bị nhiễm trùng đường tiểu, trừ điều này ra, không có gì đáng để đặc biệt chú ý.

Ông mở miệng, giọng như chuông lớn, thập phần vang dội: “Tôi gặp cô, là muốn nói chuyện trong nhà cô. Nghe nói cha cô bị nhiễm trùng đường tiểu?”

Kim Hạ kinh ngạc, không yên trả lời: “Vâng.” Không biết ông có dụng ý gì.

“Trong một năm, phí điều trị cần bao nhiêu?”

Kim Hạ liếm liếm môi khô nức: “Gần 20 vạn.” Rõ ràng trong xe mở máy lạnh, trán cô lại đổ mồ hôi.

“Tôi có thể sắp xếp cho cha cô đến bệnh viện quân khu lọc thận, năm trăm vạn hẳn là đủ cho phí điều trị 20 năm.”

Kim Hạ kinh ngạc giương mắt, khốn khổ nói: “Ý bác là?”

Lục Chương Viễn cân nhắc: “Tôi cho rằng cô không thích hợp với Lục Xuyên.”

Ngụ ý, 500 vạn kia là phí chia tay.

Kim Hạ vốn dĩ e sợ ông, bây giờ lại sinh ra chút phẫn nộ, ông có thể không thích cô, nhưng ít ra nên tôn trọng cô.

Thở sâu, cô cô gắng giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Cháu ở chung một chỗ với Lục Xuyên, không phải vì tiền, hy vọng của bác, cháu không thể thỏa mãn.”

Lục Chương Viễn cả đời gặp qua rất nhìều, rất nhiều người quỳ gối phủ phục dưới tiền tài cùng quyền lực, thậm chí bị đánh mất bản thân, ông tin tưởng bất luận kẻ nào cũng có cái giá riêng: “Cô cảm thấy không đủ, có thể tóm tắt những yêu cầu của mình.”

Kim Hạ lắc đầu, rốt cục nhìn thẳng ông, trước đó cô còn ôm một tia hy vọng xa vời, nghĩ vạn nhất, có thể, có lẽ, ông sẽ chấp nhận cô, nhưng bây giờ bụi bặm rơi xuống đất, ngược lại cô cảm thấy thản nhiên cùng thoải mái: “Bác là đang lo lắng, cháu không thật tâm yêu Lục Xuyên, mà yêu tiền của anh ấy?”

“Có chút băn khoăn này.”

Kim Hạ trầm mặc chốc lát: “Cháu không biết chứng minh bản thân với bác như thế nào, có nói chắc bác cũng không tin.”

Ngược lại lần đầu Lục Chương Viễn nghe thấy câu trả lời này, cô gái mười năm trước trao đổi điều kiện, ngoài mặt than thở khóc lóc quyết tâm, cuối cùng vẫn lựa chọn tiền tài: “Hay là cô muốn đi du học?”

Kim Hạ lắc đầu: “Bác, bác không cần hỏi lại, cháu có thể rời khỏi Lục Xuyên, chỉ cần một điều kiện.”

Lục Chương Viễn nhìn cô, chờ đợi đáp án của cô, cho dù là cái gì, ông đều bằng lòng thử làm hài lòng.

“Anh ấy không hề yêu cháu.”

Lục Chương Viễn chấn động, một câu tám chữ, ông xoa xoa huyệt thái dương, chân mày hơi nhíu lại: “Cô cũng hiểu rõ, cô không thể giúp gì cho sự nghiệp của nó.”

“Cháu biết.” Kim Hạ nhẹ giọng: “Không giúp, nhưng sẽ không mang đến phiền phức. Đám cưới chính trị là con dao hai lưỡi, không phải sao?”

Lục Chương Viễn lại đánh giá cô một lần: “Cô cảm thấy thân phận địa vị của cô, có thể xứng đôi với con tôi?”

Kim Hạ im lặng một lát: “Lục Xuyên từng nói với cháu, xã hội này có tính giai cấp, anh ấy ở tầng lớp cao, cháu ở tầng lớp thấp. Theo góc độ này, chúng cháu không xứng. Nhưng anh ấy còn nói qua, xã hội này không chỉ có một hệ thống giá trị, cháu cũng có mặt cao hơn anh ấy.”

“Cháu không có người thân nào khác, chỉ có ba cùng bà nội, nhưng bọn họ rất yêu cháu, nhỏ yếu, không có sức lực, vẫn muốn bảo vệ cháu, không nỡ để cháu chịu nửa phần ủy khuất. Lục Xuyên nói, đây là mặt cháu cao hơn anh ấy, bởi vì cha mẹ anh ấy tuy rằng đối với anh ấy tốt lắm, nhưng cảm thụ của anh ấy không phải là yếu tố bọn họ lo lắng đầu tiên.”

Lục Chương Viễn lâm vào trầm mặc, Kim Hạ cũng không biết nói gì nữa, liền không nói gì ngồi yên, di động vang lên, cô lấy ra rất nhanh, là Lục Xuyên gọi đến, cô liếc mắt nhìn Lục Chương Viễn một cái: “Thưa bác, ngại quá, cháu nhận điện thoại chút.”

Lục Chương Viễn gật đầu, lúc này cô mới nhận cuộc gọi, nhỏ giọng nói: “Dạ?”

“Em tan tầm chưa?”

“Vừa tan tầm, đang định đón xe.”

“Vừa lúc anh đến gần công ty em, bây giờ lại đó đón em, em đừng đi loạn, đứng chờ ở cửa, biết không?”

“Được.” Kim Hạ tắt điện thoại, nói với Lục Chương Viễn: “Thưa bác trai, nếu không còn chuyện gì nữa, cháu có thể đi về trước không?”

Lục Chương Viễn trầm tư một lát: “Chuyện giúp cho cô chuyển đến bệnh viện quân khu, cùng phí chữa trị 500 vạn, thời hạn có hiệu lực là một tháng. Trong vòng một tháng, cô có thể lựa chọn nhận, có thể đưa ra yêu cầu, nhưng sau một tháng, cô sẽ không nhận được cái gì, chuyện cô cùng Lục Xuyên, tôi sẽ không đồng ý, cô có thể đi rồi.”

Kim Hạ cứng người, không nói gì nữa, đẩy cửa xuống xe, cô quay lại nói: “Chào bác trai, bác đi thong thả.”

Một binh lính trong đó đóng cửa xe giúp cô, tiếp theo hai người lưu loát nhảy lên sắp xếp chỗ ngồi, xe liền rời đi nhanh như điện chớp, Kim Hạ đứng tại chỗ, thở dài, thì ra Lục Xuyên nói đúng, cô không nên hỵ vọng xa vời bọn họ sẽ thích cô.

Không lâu sau, xe Lục Xuyên liền đến, sau khi Kim Hạ lên xe, tinh thần có chút ủ rủ, ngón tay Lục Xuyên gõ vài cái lên tay lái: “Ba anh tìm em?”

“Sao anh biết?”

“Vừa thấy xe của ông ấy. Ông ấy nói gì với em?”

“Cũng không có gì, chỉ hỏi một chút chuyện gia đình em.”

“Ông ấy không đưa ra yêu cầu muốn em rời khỏi anh?”

“Làm sao anh biết?”

“Trước kia ông ấy cũng như vậy với Kỳ Thư.”

Kim Hạ nghĩ nghĩ, cười rộ lên: “Anh muốn biết em trả lời như thế nào không?”

“Anh biết em sẽ trả lời như thế nào.” Lục Xuyên quay sang nhìn cô: “Em không giống vậy. Anh muốn nói với em, nếu ba anh nói gì quá đáng, em đừng để trong lòng, ông ấy dục vọng khống chế có chút lớn, cho rằng anh cũng là thuộc hạ của ông ấy, nên bị ông ta vô điều kiện gọi đến gọi xua đi, đối với quyết định của ông ấy không nên hỏi thêm gì, không được dị nghị.”

Kim Hạ thở dài: “Em hiểu được quan điểm của ông ấy, nhưng dù sao ông ấy cũng là ba anh, nếu có một ngày, phải lựa chọn giữa em và ông ấy, anh phải làm sao bây giờ?”

“Cô bé ngốc.” Lục Xuyên đưa tay sờ sờ đầu cô: “Không có ngày đó.”

Chương 57

Lục Xuyên có chút khinh thường đối với hành vi ba anh dụ dỗ Kim Hạ, theo tính cách của anh, đã muốn đi đối mặt làm rõ việc này, nhưng bây giờ anh chỉ có thể nhẫn nại, không muốn để cho ba anh nghĩ rằng Kim Hạ ở sau lưng đâm chọc, khiến cho cha con bất hòa, liền làm bộ như không biết chút nào về việc này.

Trước mắt thái độ ba anh thập phần rõ ràng, phản đối hai người ở chung, lập trường mẹ anh hình như có chút mơ hồ, vừa nhìn không ra thích, cũng không có ganh ghét, còn anh tất nhiên muốn cùng Kim Hạ ở chung một chỗ, ba thế lực đối lập nhau, Lục Xuyên quyết định, đầu tiên muốn mượn sức mẹ anh.

Mà trước mắt nhược điểm lớn nhất của bà , chính là tĩnh mịch.

Lục Xuyên mời bà Lục Tống Thụy thứ bảy đến Bán Đảo Thành Ban, cùng ăn bữa cơm với bọn họ, anh cho lái xe đến đón bà sớm. Lục Tống Thụy nghe thấy lời này hiển nhiên rất cao hứng, trước kia con lúc nào cũng vội vàng, cũng không quá vui vẻ mời bà đến chỗ ở của anh, bây giờ lại chủ động mời bà, bà dĩ nhiên chờ mong, Lục Chương Viễn bởi vì quân khu có hội nghị, không thể đi cùng.

Trước đó Lục Xuyên giải thích cho Kim Hạ những việc cần chú ý, cùng với nói chuyện như thế nào, mới có thể nhận được hảo cảm của mẹ anh, Kim Hạ ghi nhớ trong lòng.

Khi Lục Tống Thụy đến, hai người dẫn bà đi thăm quan đại khái căn phòng, lần đầu tiên bà đến Bán Đảo Thành Ban, trước mắt nhìn vào, so với căn phòng con ở trước đây, đã ấm áp mềm mại nhiều hơn, tóm lại một lời, có cảm giác gia đình. Lúc này bà mới thẳng thắn nhìn nhận, Kim Hạ xuất hiện, làm cho con bà có nhiều thay đổi, loại thay đổi này, đúng là hy vọng của bà.

Đi thăm căn phòng xong, bà ngồi xuống nghỉ ngơi ở sofa phòng khách, Kim Hạ dâng tra nóng, cùng nói chuyện một lát, liền đứng lên: “Dì, cháu đi nấu cơm trước, dì cùng Lục Xuyên chậm rãi tán gẫu.”

Lục Tống Thụy nghe vậy gật đầu, nhìn theo cô mãi đến khi tiến vào phòng bếp, mới quay đầu nói với Lục Xuyên: “Bình thường trong nhà đều là nó nấu cơm?”

Khóe môi Lục Xuyên cong lên: “Vâng. Nhưng vẫn là mẹ nấu ăn ngon hơn, có thời gian mẹ chỉ cho cô ấy, mẹ cô ấy qua đời sớm, kỹ năng nấu nướng đều là cô ấy tự mình tìm tòi.”

Lục Tống Thụy nghe vậy cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy đứa nhỏ Kim Hạ này quá đáng thương, không có mẹ, cái gì đều phải tự mình lo liệu, lập tức có chút mềm lòng, liền từ sofa đứng lên: “mẹ đi vào phòng bếp nhìn một chút.”

Lục Xuyên đi theo đến cửa phòng bếp, chống khuỷu tay dựa vào cảnh cửa, ung dung nhìn hai người một già một trẻ. Lục Tống Thụy thấy nhưng không nói gì, trực tiếp mở vòi nước rửa tay, Kim Hạ đúng lúc dâng khăn mặt lau tay, bà nhận lấy: “Còn tạp dề dư nào không?”

Kim Hạ hiểu được, rất nhanh lấy ra tạp dề phẳng phiu đưa lên, sau khi Lục Tống Thụy mặc xong, nói: “Ở đây con có nguyên liệu gì?”

“Có tôm, cá Lư, thịt bò, đậu hủ, cà chua, cần tây…”

“Để dì làm, cháu giúp một tay, thuận tiện học tập.” Lục Tống Thụy xoay đầu mỉm cười với cô một cái: “Có gì không hiểu thì hỏi.”

Lần đầu tiên Kim Hạ cảm thấy trong nụ cười của bà có độ ấm, thật sự đang cười, mà không phải xuất phát sự khách sáo, vì thế vội vàng gật đầu hiểu rõ. Lục Xuyên nói qua, muốn vừa ý mẹ anh, mặc dù biết, cũng phải giả dạng không biết, khiến cho bà có cảm giác được cần đến.

Thời Lục Tống Thụy lớn lên, con gái học là để hồng tụ thiêm hương, cuối cùng vẫn phải ở nhà giúp chồng dạy con. Lục Chương Viễn luôn miệng việc nước việc thiên hạ, bà nghe không hiểu cũng không có hứng thú, bà chỉ lo việc nhà. Thế giới đàn ông là thế giới, thế giới phụ nữ là đàn ông, thế giới của bà, chính là chồng con. (Hồng Tụ Thiêm Hương: Câu này là câu thành ngữ cổ,Nghĩa ban đầu là thi sĩ trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan giúp đốt thêm hương. Hiểu ngắn gọn là “Hồng nhan thêm hương”)

Nhưng mà không biết từ bao giờ, quân hàm của chồng càng ngày càng cao, công việc càng ngày càng nhiều, con dần dần lớn lên, không làm nũng khóc nháo với bà nữa, thậm chí ngay cả mặt mũi cũng khó thấy được, bà biết bà mất đi thế giới của bà, nhưng bà không có sức ngăn cản —— bọn họ không cần bà.

Bà không muốn giống như rất nhiều bà lớn khác, cả ngày tụ tập cùng một chỗ chơi mạt chược, mua sắm, làm đẹp, bà tình nguyện yên yên tĩnh tĩnh đọc sách một lát, nhưng bây giờ, chỉ bảo một ít kỹ năng nấu nướng, cùng kiến thức cuộc sống cho một cô gái nhỏ, càng làm cho bà cảm thấy thành tựu cùng sung sướng.

Cầm tôm tươi đã bóc vỏ, băm nhỏ, thêm muối, vị tinh, tiêu, trứng đánh quấy đều, Lục Tống Thụy bảo Kim Hạ cắt đậu hủ thành khối, ở giữa dùng muỗng nhỏ đào rỗng mang lại đây, hai người đồng loạt nhét tôm băm vào giữa.

Kim Hạ vốn có chút khả năng nhìn mặt nói chuyện, lúc trước Lục Xuyên lại đặc biệt dặn dò, cho nên cô biết khi này thì nên đặt câu hỏi, khi nào nên câm miệng lắng nghe, thêm phản ứng của cô không tệ, trí nhớ cũng tốt, học hỏi cũng thật sự rất nhanh.

Lục Xuyên thừa dịp trong lúc các cô nhét đầy nhân cho đậu hủ, từ phía sau ôm Kim Hạ: “Mẹ, ngày bé con thích ăn cái này, mẹ có rảnh cũng dạy cô ấy làm, cô này trình độ kém, cần rèn luyện nhiều.”

Khuỷu tay Kim Hạ đánh anh một cái, cười hỏi: “Dì, trước kia anh ấy thích ăn cái gì ạ?”

Lục Tống Thụy nhét xong một cái đậu hủ, đặt sang một bên, chậm rãi nhớ lại: “Ngày bé nó cũng không kiêng ăn, bánh trứng nướng nó cũng thích ăn, à đúng rồi, nó còn thích ăn cháo, mùa đông thích ăn bánh quả hồng đông lạnh…”

Lục Tống Thụy thao thao bất tuyệt nói tiếp, sau khi nói xong có chút cảm khái: “Thì ra đã qua lâu như vậy.”

“Mẹ.” Lục Xuyên nghe được thương tâm của bà, khuyên nhủ: “Chúng ta bây giờ không phải rất tốt.”

Lục Tống Thụy nghe vậy nhìn mắt anh, gật đầu mỉm cười: “Ừ, rất tốt.” Có hoảng hốt trong nháy mắt như vậy, bà cảm giác ba người trong phòng bếp, giống như cùng một nhà.

Lục Xuyên dùng sức ngửi ngửi mùi thơm trong phòng bếp: “Thơm quá.”

Lục Tống Thụy nghe thấy cười nói: “Trong nồi hấp cá Lư.”

“Bụng con rất đói.” Lục Xuyên nói xong theo thói quen liền cù Kim Hạ: “Khi nào thì có thể ăn cơm?”

Thắt lưng Kim Hạ rất nhột, uốn éo, tay lại run lên, thiếu chút nữa làm rơi một miếng đậu hủ, Lục Tống Thụy thấy vậy, trừng mắt với Lục Xuyên: “Đi đi, con đi ra ngoài cho mẹ, đừng đứng ở đây quấy phá! Thằng bé này, sao còn nghịch ngợm giống như trước đây vậy.”

Lục Xuyên bị răn dạy, ngượng ngùng buông Kim Hạ ra, trở lại phòng khách. Nhưng nhìn thái độ của mẹ anh, ước chừng đã mềm hóa, hơn nữa mẹ anh luôn luôn thương anh, muốn bà đứng bên mình, cũng không khó.

-

Đậu hủ nhồi tôm tươi, cá Lư hấp, thịt bò xào cần tây, rau cải xào, súp trứng đánh cà chua, ba người ăn vừa đủ. Sau khi ăn xong Kim Hạ cắt dưa hấu bưng ra, bọn họ cùng nhau ngồi vây quanh trước tivi, vừa nói chuyện phiếm vừa xem tin tức.

Lục Tống Thụy có thói quen ngủ trưa, đến giờ người có chút mệt mỏi rã rời, Lục Xuyên phát hiện, nói: “Mẹ, mẹ trước ngủ một lát đi, chờ mẹ tỉnh lại, chúng con mang mẹ đi mua sắm.”

Lục Tống Thụy nghe vậy gật đầu đáp ứng, bọn họ liền dẫn bà đến phòng dành cho khách, ngày hôm qua đã dọn dẹp sạch sẽ, vật dụng trên giường đã đổi mới, để cho bà nghỉ ngơi bên trong. Lục Xuyên và Kim Hạ đợi bà nằm xuống, mới quay trở lại phòng khách, Kim Hạ không yên hạ giọng nói: “Biểu hiện của em như thế nào?”

Lục Xuyên nâng cằm cô, cúi đầu ấn xuống nụ hôn: “Anh rất vừa lòng.”

Kim Hạ quở trách: “Ai hỏi anh, em hỏi mẹ anh.”

“Mẹ anh đã ra tay chỉ em nấu cơm, chắc chắn không thể ghét bỏ em.” Lục Xuyên ôm cô: “Yên tâm, trước lạ sau quen, em qua cửa mẹ anh, chắc chắn không có vấn đề gì.” Tiếp theo sờ lên bụng cô: “Mẹ anh còn chờ ôm cháu đấy.”

Mặt Kim Hạ nóng lên, đánh tay anh ra: “Đừng nói bừa. Bên ba anh, làm sao bây giờ?” Cô chung quy luôn có chút lo lắng.

Trong mắt Lục Xuyên hiện lên một tia giảo hoạt: “Có mẹ anh chế ngự ông ấy.”

Kim Hạ kinh ngạc: “Em cứ nghĩ, nhà anh là ba anh định đoạt.”

“Đó là dưới tình huống mẹ anh không ép buộc. Muốn ép buộc, ba anh cũng không qua bà.” Lục Xuyên cười cười: “Em đừng nghĩ ba anh bình thường bộ dáng mặt lạnh, thật ra ông ấy rất thương mẹ anh, mẹ anh lại thương anh.”

Kim Hạ cũng cười: “Cho nên dù sao đều là anh thắng.”

Lục Xuyên đắc ý: “Đúng vậy, trong chuỗi thức ăn nhà anh, anh ở đỉnh.”

Sau khi Lục Tống Thụy tỉnh ngủ, ba người bọn họ liền đi dạo ở trung tâm gần nhà, dọc theo đường đi lá xanh sum sê, ánh mắt trời chói mắt, Lục Xuyên dìu mẹ anh, kéo Kim Hạ, trong đầu hiện lên một ý nghĩ, đây là hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời của anh, bây giờ đều ở bên người mình, còn cầu gì nữa.

Lục Tống Thụy yêu thích sườn xám, đều đặt theo yêu cầu từ thợ may quen biết, trong trung tâm rất khó nhìn thấy, Lục Xuyên mua chút trang sức cho bà, làm bà mặt mày hớn hở, ba người lại đi dạo một trận, ngồi uống trà trong phòng trà. Lục Tống Thụy thấy lầu một là cửa hàng tạp hóa lầu hai là siêu thị, đưa ý kiến uống xong trà đi xem: “Các con bình thường công việc bận rộn, trong nhà có thể gói ít sủi cảo, sau khi tan tầm về trực tiếp nấu ăn, rất tiện.”

Lục Xuyên cùng Kim Hạ tất nhiên đồng ý. Bọn họ mua thịt băm cùng vỏ sủi cảo, sau khi trở về ngồi vây quanh trước bàn ăn, gói một đống lớn, Lục Tống Thụy chia ra phần cho buổi tối, còn lại bảo Kim Hạ cho vào ngăn đông lạnh của tủ lạnh.

Lục Xuyên hơi cân nhắc, nói: “Cũng mang về một ít cho ba nữa.”

Lục Tống Thụy nghe vậy sửng sống, cũng thấy có lý, bảo Kim Hạ lấy túi giữ lạnh, chia ra một ít: “Ba con trước kia rất thích ăn sủi cảo mẹ làm, đêm nay mà về, vừa vặn ăn khuya.”

Ăn xong cơm chiều, lại ngồi một lát, Lục Tống Thụy bảo phải về, Kim Hạ vốn cũng muốn đi tiễn, bị Lục Xuyên ngăn lại: “Anh đi là được rồi, em ở nhà đợi.”

Kim Hạ biết hai mẹ con bọn họ có chuyện cần bàn, liền ở lại trong nhà.

“Lần sau mẹ với ba cùng đến đây đi. Chờ đến mùa thu, chúng ta còn có thể đi dạo quanh đây một chút.” Đi trên tuyến đường chính trong khu nhỏ, Lục Xuyên nói với mẹ.

Lục Tống Thụy nghe vậy cẩn thận đánh giá con một phen: “Con rất thích cô bé đó, đúng không?”

Lục Xuyên cười cười: “Mẹ, con chuẩn bị cầu hôn cô ấy, ngay cả nhẫn đều chọn xong rồi.”

“Nói vậy, không đến với nhau cũng không được rồi.” Lục Tống Thụy nghe thấy khẽ thở dài: “Bên ba con…”

“Mẹ, trước đừng nói đến ba con, mẹ nghĩ như thế nào?”

Lục Tống Thụy nghe vậy suy nghĩ một lát, mới nói: “Nếu con thích, mẹ cũng không có gì phản đối, cô gái kia nhân phẩm cũng không tồi, tuy rằng điều kiện kém một chút, nhưng cũng không phải là do cô ấy.”

Lục Xuyên nghiêm mặt nói: “Không phản đối còn chưa đủ, mẹ, mẹ phải giúp con. Năm nay con 32, chuyện kết hôn sinh con phải sớm quyết định một chút, con không muốn bởi vì ba phản đối liền đánh lâu dài cùng ông ấy, càng không thể nhận người ông ấy chọn trúng, cho nên mẹ phải giúp con, nếu không chuyện này liền không xong. Lại nói, mẹ lần trước mẹ suy nghĩ gì mà ủng hộ ba con?”

Lục Tống Thụy nghe vậy lâm vào trầm tư, mười năm trước bà ủng hộ chồng, khiến cho quan hệ mẹ con bất hòa 10 năm, bà không nghĩ lại giẫm lên vết xe đổ.

Lúc ấy nguyên nhân không ủng hộ con, là cảm thấy khi đó bọn nó tuổi còn quá nhỏ, bàn việc cưới hỏi không thật sự, nhưng bây giờ con đã đến tuổi kết hôn rồi, cô gái này chính chắn hiểu chuyện hơn cô gái lần trước, tìm không ra tật xấu gì, nếu bà phản đối chỉ vì điều kiên đối phương không tốt, kết quả tạo thành mất nhiều hơn được, con tính tình quật cường, không tốt lại 10 năm bất hòa nữa, nhưng nếu bà ủng hộ, không những lấy lại được tín nhiệm của con, nói không chừng rất nhanh bà còn có thể ôm cháu, nghĩ như vậy, trong lòng bà đã quyết.

“Bên ba con, mẹ sẽ tận lực làm công tác tư tưởng cho ông ấy, ông ấy lớn tuổi rồi, có chút ngoan cố, không dễ dàng thuyết phục, con cũng khuyên nhủ ba con thật tốt, trước mặt ông ấy phục tùng nhẹ nhàng chút, tranh thủ làm cho ông ấy sớm đồng ý chuyện của các con chút.”

Lục Xuyên gật đầu: “Cái này con biết. Nếu mẹ có thể giúp đỡ con, phần thắng của con liền nhiều hơn một tầng.”

Chương 58.

Lục Chương Viễn rất thích sách, trang giấy hơi vàng có mùi gỗ, vừa sờ lên có chút thô, cầm trong tay thấy nặng, cảm giác chân thật, trước kia Lục Xuyên đưa cho ông cái IPAD có Kindle, lúc đó ông thử dùng chút, nhưng lại thấy không quen, liền bỏ xó.

Học sử dụng cái mới không khó, từ trong lòng hoàn toàn tiếp nhận, lại là một chuyện khác

Lục Tống Thụy từ chỗ con trai rời đi, lúc về nhà, Lục Chương Viễn đang ở trong phòng đọc sách, ông hiếm khi xem tivi, chỉ khi im lặng đọc sách, mới có thể chìm đắm trong suy nghĩ.

Khoảng 15 phút sau, Lục Tống Thụy bưng sủi cảo đã nấu xòn cùng ít dấm chua dùng chung với sủi cảm, mang đến thư phòng Lục Chương Viễn: “Bữa khuya đêm nay.”

Lục Chương Viễn vốn không đói bụng, nhưng ngửi thấy mùa vị axit axetic đã lâu trước đây, liền đặt cuốn sách trong tay xuống, gắp một cái sủi cảo lên chấm với dấm chua, đưa vào miệng, tinh tế nhấm nháp: “Ừm, vẫn là hương vị ban đầu.”

Lục Tống Thụy nghe thấy đứng ở bên cạnh ông, mỉm cười: “Ăn ngon là tốt rồi.”

Một khay nhỏ sủi cảo, giải quyết trong 1 phút. Lục Chương Viễn ăn xong, đặt đũa xuống: “Sao hôm nay lại gói sủi cảo?” Ông công tác bận rộn, buổi tối thường xuyên không trở về ăn cơm, bà sau nay thế nào cũng không làm nữa, chỉ có ngày lễ ngày tết mới lộ tay nghề.

Lục Tống Thụy đứng ở sau ông, giúp mát xa ông, thả lỏng bả vai: “Anh quên à, hôm nay em đến chỗ ở Xuyên Nhi.”

Lục Chương Viễn thế mới nhớ đến chuyện này.

“Sủi cảo này là ba người bọn em bao, em mang ít trở về, nếu anh muốn ăn, trong tủ lạnh còn ít.” Lục Tống Thụy vừa xoa bóp vai ông, chậm rãi nói: “Đứa nhỏ Kim Hạ kia, trừ bỏ bối cảnh hơi kém, còn lại không có gì để soi mói, anh khi nào rảnh, cũng đi gặp nó đi.”

Lục Chương Viễn trầm mặc không nói. Lần trước sau khi nói điều kiện cho cô bé đó, liền đá chìm đáy biển, im lặng không tiếng vọng, cho nên cô ta hoặc thật sự không vì tiền, hoặc là dã tâm quá lớn: “Hôm nay em đi dự Hồng Môn Yến, trở về mệt không?”

Lục Tống Thụy nghe vậy vỗ vào lưng ông một chút: “Anh nói linh tinh cái gì đấy. Tính tình Xuyên Nhi không phải anh không biết rõ, nếu anh cứng rắn muốn chia rẽ bọn nó, vậy anh cũng phải có bản lãnh làm cho nó đồng ý cưới cô gái khác, bằng không cháu nhà họ Lục từ đâu đến đây?”

Lục Chương Viễn xoa xoa mi tâm: “Nếu không phải lần trước con gái Lâm Trạch Bình gây nên thị phi lớn như vậy, hôn nhân này đã sớm có kết quả, đến bây giờ không chừng ngay cả cháu cũng ôm trước ngực.”

“Lần trước là lần trước, bây giờ là bây giờ. Xuyên Nhi còn thật lòng với cô bé kia, anh thật sự muốn ép nó, em cũng không dám nghĩ đến kết quả.”

“Thật lòng?” Lục Chương Viễn bật cười: “Bọn nó mới cùng một chỗ bao lâu, có thể có bao nhiêu thật lòng? Lại nói hôn nhân đại sự, phải nghe theo lời cha mẹ, nó sao có thể không nghe ý kiến chúng ta?”

“Việc này nếu là 10 năm trước, em chắc chắn cũng không phản đối, dù sao thằng bé còn trẻ, tương lai còn rất nhiều cơ hội.” Lục Tống Thụy than nhẹ: “Nhưng bây giờ không giống vậy, Xuyên Nhi không còn nhỏ, nhiều năm thế này, chắc chắn cũng kết giao với vài cô gái, lại chọn cô bé này, chắc chắn có lý do của nó.”

Lục Chương Viễn không nói gì, Lục Tống Thụy nghe vậy vỗ vỗ bờ vai của ông: “Ông Lục, hôm nay em cũng cho anh biết thái độ, việc này em ủng hộ Xuyên Nhi, cuối tuần em mời bọn nó lại đây ăn cơm, anh đừng có như lần trước làm bộ có việc không gặp đấy.” Nói xong không đợi ông phản đối, liền bưng chén đĩa trên bàn làm việc, đi ra cửa.

Lúc này Lục Chương Viễn xem sách cũng không vào, con mình cùng bạn gái đoàn kết một lòng một dạ, ngược lại vợ mình, bây giờ mâu thuẫn với ông. Tục ngữ nói vợ chồng đồng lòng, tác biển đông cũng cạn, ông một mình chuyến đấu hăng hái như vậy, hình như có chút nguy hiểm a.

-

Lục Xuyên ngoài ý muốn nhận được điện thoại từ cậu, hỏi chuyện Kim Hạ. Bình thường anh rất ít nghe ý kiến người trong nhà, chỉ có mình cậu khuyên bảo còn có vẻ có thể nhận, cho nên nháy mắt nhìn đến điện thoại báo, anh liền hiểu được, đây là viện binh của ba anh.

Anh kiên quyết bộc lộ thái độ của mình với cậu, cuối cùng còn bổ sung một câu: “Mẹ con cũng ủng hộ chúng con, bà còn chờ ôm cháu mà.”

Cậu nhất thời liền không có lời nào để nói, em ruột của mình cũng ủng hộ, ông làm anh trai, đứng giữa em gái cùng em rễ, không thể nghi ngờ, phải lựa chọn em gái.

Sau đó Lục Xuyên lại sai Trầm Dục đến nhà mình, Lục Tống Thụy thấy tất nhiên hỏi cô gái anh ta đang theo đuổi, kết quả vừa nghe, cũng là con gái của gia đình bình thường, nhất thời càng kiên định, còn hối thúc Lục Chương Viễn: “Ông Lục anh xem, ông Trầm người ta còn không phản đối nha, chỉ có ông là lắm điều thôi.”

Lục Chương Viễn nhất thời tức không có chỗ xả. Con mình không không nghe, vợ cũng phản chiến, cậu cả cũng vô dụng, cô bé Kim Hạ kia lợi dụng cũng không thành, định đe dọa sao, mình đường đường là một tư lệnh quân khu, đi đe dọa một cô bé mới hơn 20 tuổi, chuyện này ông thật sự không làm được.

Ông cảm thấy không có kế nào dùng được, chỉ có thể tiếp tục cố chấp phản đối, bữa ăn cuối tuần, dưới sức ép của vợ, ông xuất hiện ở bàn cơm, Lục Tống Thụy đối với chuyện này cảm thấy thập phần vui sướng, bảo dì Trương chụp cho bọn họ một bức ảnh, Lục Chương Viễn ngồi chủ vị, ba người còn lại đứng xung quanh bên cạnh ông, rất có cảm giác gia đình, nếu không nhìn sắc mặt của Lục Chương Viễn.

Chụp ảnh xong, cầm điện thoại chia sẽ qua bluetooth, ba người cất điện thoại, sau đó bắt đầu ăn cơm. Lục Chương Viễn mặt lạnh, chậm chạp không động đũa, bọn Kim Hạ thấy thế, cũng không dám động, liền im lặng ngồi, Lục Tống Thụy thấy vậy nhìn không được, gắp một đũa thức ăn vào bát ông, mời: “Đừng thất thần nữa, ăn cơm, ăn cơm.”

Kim Hạ nháy mắt với Lục Xuyên, Lục Xuyên hiểu ý cũng gắp một đũa thức ăn vào bát ba anh: “Ba, ăn cơm.”

Lục Chương Viễn liếc mắt ba người một cái, lúc này mới cầm đũa, Kim Hạ mới nhẹ nhàng thở ra, xem ra ba Lục cũng không phải là núi băng không thể hòa tan, chỉ cần kiên trì bền bỉ, nhất định có thể khiến ông chấp nhận cô.

Trong bữa cơm ba người bọn họ trò chuyện vui vẻ, Lục Chương Viễn không nói một lời, rất nhanh cơm nước xong, để lại bát đũa im lặng rời đi, Lục Xuyên cầm tay Kim Hạ, an ủi: “Ba anh là như vậy đấy, đừng để trong lòng.”

Kim Hạ cười lắc đầu: “Không sao, em hiểu mà.”

Ăn cơm xong, dì Trương thu dọn bát đũa đi vào phòng bếp rửa, Lục Tống Thụy cầm vài cuộn len đi ra, đưa cho Kim Hạ: “Nhìn xem thích màu nào.”

Kim Hạ không rõ nên: “Dì, dì đây là muốn?”

Lục Tống Thụy vẻ mặt sao lại không biết nên nói: “Đây là len cừu, đan áo lồng mềm mại ấm áp, trẻ nhỏ mặc rất tốt.” Một khi bà ra quyết định chấp nhận con dâu tương lai này, rất nhiều ảo tưởng gác lại điên cuồng dâng lên, ví dụ, vì cục cưng đan áo lông, quần lông, mũ quả dứa, tất nhỏ…

Kim Hạ cảm thấy thẹn thùng, bọn họ còn chưa có kết hôn, chuyện sinh con hình như còn sớm, Lục Xuyên đi qua ôm chặt cô, nhìn xem cuộn len trên tay bà: “Chọn màu trung tính á, như vậy cho dù sinh con trai hay con gái đều có thể mặc.”

Kim Hạ a lên: “Vậy màu trắng đi.”

Lục Tống Thụy nghe vậy cười cầm cuộn len màu trắng: “Dù sao mẹ ở nhà nhàn rỗi cũng không có việc gì, đan áo lông để giết thời gian.”

“Cảm ơn mẹ.” Lục Xuyên nắm tay Kim Hạ: “Em ở chỗ này tiếp mẹ, anh đi gặp ba.”

Kim Hạ giữ chặt anh: “Em đi cùng anh.”

“Không cần. Anh đi nói chuyện với ông.”

Trong thư phòng, Lục Chương Viễn giống con sư tử bị nhốt, nôn nóng đi qua đi lại, Lục Xuyên đẩy cửa tiến vào, ông lập tức dừng bước, hai tay đưa ra sau lưng: “Chuyện gì?”

“Ba, chúng ta nói chuyện đi.” Qua nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Lục Xuyên hạ quyết tâm, muốn bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với ba anh.

“Nói chuyện gì? Chuyện bạn gái con?” Lục Chương Viễn đi đến trước bàn làm việc ngồi xuống: “Không có gì hay để bàn, ba không đồng ý.”

“Ba, ba có thể không đồng ý, nhưng ba phải đưa ra lý do, lý do người ta có thể phục.”

Lục Chương Viễn im lặng một lát: “Muốn làm chính trị cần quan hệ, đám cưới là thủ đoạn củng cố quan hệ tốt nhất, bằng không con cho là vì sao hoàng đế cổ đại thích phái công chúa thành hôn?”

“Điểm đó con hiểu được.” Lục Xuyên nhìn ba anh, ánh mắt kiên định: “Là chính con nguyện ý buông tha.”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_33
Phan_34 end
Phan_gio_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .